25 minutes
Thánh Chiến Truyền Kì - Chương Một - Phần 2
Thâm tâm Sigurd cũng cảm thấy vui mừng vì việc Kinbois chủ động xuất quân. Điểm anh lo nhất là nếu Kinbois cố thủ tại Genoa rồi đợi Gangolf hội quân cả nước lại mới phản kích thì anh chỉ còn mỗi nước giữ rịt ở Evans nếu không muốn lâm vào thảm cảnh một đọ mười, vì vậy anh vẫn trần trừ trong việc xuất quân. Nào ngờ Kinbois lại tự dẫn xác đến, dù hơi ngại một chút do số lượng quân của đối phương Sigurd vẫn nhanh chóng ra lệnh xuất quân. Toàn bộ kị binh được huy động chia làm hai cánh, một do anh chỉ huy một do Cuan chỉ huy, đóng tại đồng bằng sông Jung, bộ binh do Arden chỉ huy sẽ đi sau, hỗ trợ nếu cần. Sigurd để đúng năm trăm quân ở lại giữ thành, anh hoàn toàn tin tưởng vào lời đảm bảo của Eltshan, nhưng với một ngôi thành mới chiếm thì có nhiều việc phải làm hơn là chỉ đóng mở cổng thành.
Và Kinbois thật sự đã sai lầm khi nghĩ rằng chỉ cần có quân số đông gấp đôi là có thể hạ được Sigurd. Tuy hoàn toàn không phải là những quân đoàn tinh nhuệ nhất của Chalphy và Lenster những những kị sĩ này đều do đích thân Sigurd và Kiyuwan tuyển mộ và huấn luyện, họ còn trẻ hăng hái và nhiều tiềm năng, lại vừa trải qua trận quyết chiến với quân Gandolf kinh nghiệm đối phó với bộ quân Verdane cũng đã khá. Đấy là chưa kể mười mấy nghìn quân của Kinbois chỉ là quân địa phương so với quân đội của Gandolf và quân phòng thủ Evans kém xa về độ thiện chiến, Kinbois lại chỉ là tay nghiệp dư trong quân sự không phải là đối thủ của bọn Sigurd. Đã thế hắn hành quân chậm chạp để Sigurd có thời gian bố trí trận địa chuẩn bị kĩ càng. Vừa đến nơi đụng ngay cánh quân của Sigurd, thấy đối phương chỉ khoảng hai ba ngàn kị binh liền ùa lên đánh ngay lập tức. Sigurd dễ dàng cản phá và đẩy lùi đợt tấn công của đám quân mệt mỏi này bằng thế liên hoàn , rồi kết hợp với cánh kị binh của Cuan đánh tạt sườn cho Kinbois một trận tơi bời phải lui liền chục dặm. Trong hai ngày, hai bên giáp chiến ba, bốn trận mỗi lần Kinbois đều phải lần lần lui về phía sau vài dặm. Sigurd cũng không vội cứ cho quân tiến thoái đúng phép đánh nhụt nhuệ khí và tiêu hao sinh lực địch là chính.
Quân Kinbois vốn dĩ đã ghê sợ kị binh Grandbell, chỉ cậy số đông mà hăng hái xông lên, nay bị đánh mấy trận tơi tả thì mất hết cả tinh thần, ai đấy đều oán hận Kinbois ngu ngốc tự đại, không chịu nghe theo sắp đặt của Gandolf. Quân sĩ bỏ trốn rất nhiều, đến ngày thứ hai thì Kinbois hoàn toàn không kiểm sát được nữa. Hắn đành nghe theo lời khuyên của mưu sĩ tháo chạy về thành cố thủ. Kinbois còn đánh thì còn đỡ, nay hắn vừa chủ trương rút chạy là toàn quân tan vỡ, tháo chạy tóan loạn không theo hàng ngũ gì cả. Lúc này Sigurd mới thúc toàn quân truy kích ráo riết. Bọn Kinbois chân ngắn sao đọ được với sức ngựa, Kinbois mới rút chạy được ngoài mươi dặm đã bị Sigurd đuổi kịp cho một kiếm về với tổ tiên luôn. Đáng cười cho Kinbois, nói thì giỏi mà thực lực chẳng được mấy tí, vậy mà hắn còn định đánh sang đến tận Grandbell là nơi ngọa hổ tàng long.
Sigurd nhanh chóng cho quân tiến sát đến thành Genoa, khi còn cách thành chừng ba chục dặm anh cho dừng quân nghỉ ngơi chuẩn bị hôm sau đánh thành. Đấy cũng là lúc có tin báo bọn Alec, Azel, Lex 3 người đã quay trở về, Alec bị trọng thương. Sigurd vội vàng lật đật chạy ra xem.
Dù rất nóng lòng, Sigurd cũng gắng đợi Ethlin cứu chữa cho Alec xong. Với khả năng Bạch ma thuật của cô sau một lúc Alec cũng dần dần hồi phục và có thể kể lại đầu đuôi sự việc.
Nguyên bốn người ngày đêm không nghỉ vừa đi vừa thăm dò tin tức của Edeann, sau khi vượt qua địa phận Genoa thì được tin Edean đã bị đưa đến Marpha. Midayle liền bảo ba người quay về thông báo cho Sigurd để một mình anh lẻn đến Marpha tìm cách giải cứu Edean. Azel đòi đi theo nhưng khi Midayle bảo đi nhiều người dễ lộ hành tung để Gandolf đề phòng sẽ khó lòng hành động cậu đành chấp nhận quay lại. Khi qua địa phận Genoa thì ở đây đã có tóan quân tuần tiễu nên đành vượt rừng để đi. Nào ngờ ba người bị một thiếu nữ chặn đánh, tuy là trở về được nhưng Alec cũng bị trọng thương. Nghe đến đây Sigurd vô cùng ngạc nhiên, Lex tài năng anh đã biết, Alec là tướng yêu của anh, Azel tuy tính bẽn lẽn nhưng là dòng dõi Hỏa Thần, trong hàng Hỏa Ma thuật sĩ có thể tính là hạng cao thủ. Ba người này dù là vài trăm quân muốn chặn đánh họ cũng khó chứ đừng nói đến chuyện đả thương. Thế mà chỉ một cô gái…
Lúc này Cuan sau khi xem qua chỗ bị thương của Alec liền lên tiếng hỏi rõ tình hình khi đó ra sao. Alec gượng cười đáp:
Khi đó tôi thấy cô ta chỉ có một mình, y phục lại không giống người Verdane nên nghĩ là cướp đường gì đây liền lên tiếng khuyên cô ta tránh ra, nào ngờ cô ta động thủ liền, tôi vừa kịp vung kiếm lên thì đã bị đâm trúng mấy chỗ, may có Lex trợ giúp không giờ này đã…
Tuy Alec không nói nhưng Sigurd cũng đóan được hẳn cô gái rất xinh đẹp và Alec lên tiếng trêu ghẹo gì đây. Nhưng Alec là kiếm sĩ nhanh nhất của Chalphy so với Sigurd ko kém gì, vậy mà mới kịp vung kiếm đã bị dính đòn đủ biết đối phương ghê gớm thế nào. Anh nghĩ hỏi tiếp không tiện liền quay sang phía Lex chờ đợi.
Tôi bảo Azel đưa Alec chạy trước – Lex chậm rãi lên tiếng – còn tôi đánh chặn cô ta. Vừa thấy Alec bị đâm nên tôi đánh hết sức cẩn trọng. Nhưng cũng chỉ độ mươi hiệp là không địch nổi. Lúc đấy Azel quay lại tấn công khiến cô ta mất tập trung. Tôi liền kéo y lên ngựa chạy thẳng. Nào ngờ chỉ chốc lát cô ta đuổi kịp, tôi gắng sức tung một đòn chặn đánh… chỉ thấy tay tê rần. Sau đó cô ta không đuổi theo nữa.
Lex chỉ cần nói vậy Sigurd cũng đóan được tình hình lúc đó cấp bách như thế nào. Lex ưa nói thẳng dù mình kém cũng không che dấu, y đã nói ‘cẩn trọng’ ‘không địch nổi’ là đủ biết y đã gắng sức mà vẫn không đánh lại. Ngay cả cộng thêm hỏa ma thuật của Azel hai người cũng vẫn cứ phải bỏ chạy. Chưa kể lực của Lex rất mạnh vậy mà đụng đòn với đối phương cũng trùn tay đủ biết cô gái kia không chỉ nhanh mà sức lực cũng không kém, tuy nhiên cuối cùng y cũng ngăn được đối phương.
Khi đó Cuan mới lên tiếng:
Có phải một cô gái trạc mười tám tuổi, tóc đen, mảnh mai xinh xắn? Tướng quân Alec bị trúng ba kiếm một lúc đúng không?
Phải phải – Alec đáp vội - mắt to và đen, trên ngực áo có thêu một bông hoa nhỏ màu đen.
Tướng quân chỉ bị trúng ba kiếm, tài năng quả thật hơn người - Cuan thở dài.
Vương tử không phải nhạo tôi, cũng tại tôi không tốt – Alec ngượng ngịu đáp.
Tôi khen thật lòng mà. Nếu là Cuan này trong tình thế đó ít phải dính năm bảy đòn. ‘Liên tinh kiếm’ phóng ra không phải cao thủ không sống sót nổi.
Sigurd nghe đến Liên tinh kiếm thóang giật mình.
Bọn mình già cả rồi – Cuan quay sang phía Sigurd cất tiếng buồn bã – Tam kiệt chúng ta có thể kể là những kẻ thành danh nhưng cũng thành người thế hệ cũ mất rồi.
Sigurd gượng cười không đáp.
Khi tôi kết nghĩa với Fin đã nhận thấy cậu ta có một tiềm năng to lớn sau này ắt hơn hẳn mình, nên thường cố rèn rũa thêm cho cậu ta, ai ngờ giới trẻ còn lắm nhân tài. Cuan tiếp – Chúng ta thường được gọi Trung -Đông -Tây Jugdral Tam kiệt danh tiếng không dễ mà có. Thế nhưng trong hai năm gần đây trong giới hào kiệt phương Đông có thêm một câu mới : Bắc Ira – Nam Cuan. Cô ta hẳn chính là Ira. Tôi thực vì chút danh tiếng ngày xưa mà có tên trong đó, còn tài năng không thể bằng.
Cuan thực ra quá khiêm tốn. Anh là một vương tử, thương pháp vô song, lại là một vị tướng tài giỏi, quân đoàn Lanceritter dưới sự chỉ huy của anh lừng lẫy khắp Jugdral. Ira chỉ là một kiếm sĩ dù tài năng đến đâu cũng chỉ so ngang với anh là quá lắm rồi.
Cô ta thật ra là như thế nào, tại sao lại xuất hiện ở vùng Tây Nam này – Sigurd hỏi tiếp.
Cách đây hai năm tên tuổi của Ira dần dần được biết đến. Khi đó cô ta mới khoảng mười sáu tuổi nhưng kiếm pháp đã kinh hồn, được giới hào kiệt xưng tụng là đệ nhất kiếm sĩ của Isaac. Còn vì sao cô ta ở đây thì tôi không rõ. Cuan này hiện cũng đang ở Verdane mà.
Tại sao không ai nhắc đến cô ta tại Grandbell vậy?
Giới kiếm sĩ ở Isaac vốn kín tiếng, họ thi đấu vì danh dự cá nhân còn thiên hạ biết hay không họ không quan tâm. Tôi nhờ chơi thân với nhiều người trong giới nên mới biết được điều này. Hơn nữa không mấy đối thủ sống sót sau sau tuyệt chiêu Liên tinh kiếm của cô ta nên càng ít người biết đến Ira.
Cô ta còn nhỏ tuổi mà độc ác ghê gớm vậy sao? – Alec lên tiếng.
Không phải. Các kiếm sĩ Isaac khi thi đấu với nhau đều phải dốc toàn lực nếu không muốn bị hạ. Được đối phương dùng toàn lực thi đấu với mình là một vinh dự to lớn, bất kể được thua ra sao. Chết trong khi thi đấu do đối thủ mạnh hơn mình cũng là một vinh dự. Còn nếu đối phương nương tay tha cho thì mới thực sự là một mối sỉ nhục to lớn. Đây hoàn toàn là do quan niệm về danh dự khác nhau ở các vùng thôi. Ira được coi là đệ nhất kiếm sĩ nghĩa là cả kiếm thuật và tư cách của cô ta đã được công nhận là đệ nhất.
Vậy lần này cô ta ra tay hẳn phải có lý do, không lẽ cô ta đang hợp tác với Genoa?
Nếu như vậy sẽ là rắc rối lớn…
Không xong rồi – Sigurd chợt thốt lên. Do là anh nghĩ đến chuyện cha anh hiện đang phải đối đầu với Thần kiếm Balmoonk tại Isaac, chỉ cần người cầm Balmoonk kiếm thuật tương tự như Ira thì cha anh nguy to. Nhưng sự vụ này vốn là bí mật nên anh chỉ dám kêu vậy thôi.
Cuan hiểu điểm này liền lên tiếng trấn an.
Tuy nhiên khi đấu trận còn dùng cả chiến thuật và sức mạnh toàn quân, hoàn toàn khác với đấu kiếm. Vì vậy ta không nên quá lo lắng. Bây giờ tôi có cách này: Ngày mai tôi sẽ tìm cách dụ Ira ra một chỗ, trong lúc đó quân ta sẽ nhanh chóng đánh chiếm Genoa, khi Genoa đã mất, một Ira không còn đáng ngại nữa.
Liệu có nguy hiểm quá hay không? - Ethlin lo lắng lên tiếng.
Em phải tin anh chứ, cứ yêm tâm giúp anh Sigurd đánh thành, để việc này cho anh.
Sigurd nghe Kiyuwan nói vậy cũng đành gật đầu chấp thuận.
Sáng hôm sau, Cuan dẫn Fin và năm trăm thiết kị kéo đến Genoa. Quả nhiên anh mới chỉ đến cách thành vài dặm Ira đã xuất hiện. Cuan liền thúc ngựa đi tới, cúi đầu chào cô rồi nói nhỏ:
Kính chào công chúa Ira xứ Isaac!
Ira biến sắc mặt, lạnh lùng đáp:
Không dám thưa vương tử Cuan - Rồi rút kiếm đánh liền.
Cuan không dám khinh xuất vung giáo đón đánh, hai người đánh mới được ba hiệp thì Cuan quay ngựa nhằm hướng Tây mà chạy. Ira lập tức đuổi theo.
Tuy Ira thân pháp rất lợi hại nhưng cũng không thể so với sức tuấn mã, nếu Cuan không cố tình dền dứ thì cô đã không tài nào đuổi kịp rồi. Hai bên đuổi nhau được một lát thì Ira từ phía sau nói lớn:
Vương tử Cuan, ngài có việc gì định nói với tôi chăng?
Cuan không đáp vẫn thúc ngựa chạy, khi hai người đi đến một khu rừng rộng cách Genoa chừng năm mươi dặm Cuan mới chịu dừng ngựa chờ Ira. Ira vốn biết đánh một chọi một Cuan không thể đọ lại mình, vừa rồi anh gọi đích danh cô rồi dụ cô chạy ra đây chắc có việc muốn nói, chứ không phải là để đánh nhau nên lúc này cũng không cố đánh.
Nguyên Ira là một vị công chúa trong cấm cung, ngay cả trong vương tộc cũng chỉ ít người biết mặt cô. Khi tròn mười lăm tuổi, theo tục lệ cô được phép ra ngoài. Khi đó Ira đã luyện thành kiếm pháp gia truyền, liền đi khắp Isaac để học hỏi rèn luyện thêm. Mọi người chỉ biết đến cô là Ira - nữ kiếm sĩ, còn thì không có ai biết cô là một công chúa. Nay vì có việc khẩn cấp mà Ira phải trôi dạt đến Verdane, hành tung của cô càng phải giấu kĩ, vậy mà vừa rồi Cuan một câu đã gọi đích danh cô nên dù biết đuổi theo anh là mạo hiểm cô vẫn không dám trần trừ. Nắm rõ điểm này nên vừa thấy cô Cuan nói liền:
Cha tôi và vua Mananan vốn là bạn tâm giao, hồi trước tôi có đến Isaac một lần, khi đó tôi còn nhỏ, còn công chúa vẫn còn bé xíu, chỉ nhớ tên gọi của cô là Ira. Cha tôi lại nói rằng Liên tinh kiếm là tuyệt kĩ của vương gia, trừ người mang dòng máu của Kiếm thần còn thì không ai luyện nổi. Nên từ khi nghe danh cô tôi đã đóan ra bảy tám phần, vừa rồi gọi liều một tiếng may mà trúng. Công chúa yên tâm, Cuan này là kẻ trọng danh dự, việc cô muốn giấu tự nhiên tôi sẽ không tiết lộ.
Nếu vương tử đã nói vậy tôi cũng yên lòng, xin phép được lui về!
Xin công chúa chờ một lát. Cha tôi có nói: vua Mananan là một minh quân, một kiếm sĩ trọng danh dự, tôi lại có quen biết sơ qua vương tử Maricle, anh ta cũng là một người rất tuyệt. Vì vậy nghĩ mãi mà không hiểu nổi nguyên do tại sao bất ngờ Isaac lại tập kích vào Darna một thành phố thương mại không sức kháng cự, rồi vì thế lại gây nên một cuộc chiến đẫm máu với Grandbell.
Anh biết được thế thì tốt rồi – Ira rầu rĩ đáp - Vốn việc này hoàn toàn không phải chủ ý của Cha hay anh tôi. Đây là tộc Rivough ở miền nam, không hiểu do ai khiến bất ngờ đem quân cướp phá Darna. Cha tôi biết truyện đã nghiêm khắc trách phạt tộc này, và chém đầu thủ lĩnh của họ.
Vậy thì hay quá, chỉ cần vương tử Kurth và công tước Vylon, biết rõ việc này thì sự việc hoàn toàn có thể dàn xếp được!
Cha tôi cũng nghĩ vậy – Ira thở dài – ông tự trách mình quản thuộc hạ không nghiêm gây ra đại họa liền đích thân mình mang thủ cấp của Thủ lĩnh tộc Rivough sang trại của vương tử Kurth nhận lỗi, nào ngờ… ông không bao giờ trở lại…
Vậy lạ thật, vương tử Kurth tuy nóng nảy nhưng là kẻ có học thức và biết phân biệt phải trái, chưa kể công tước Vylon cha của Sigurd lại càng là một lão thần minh mẫn, không lẽ nào họ lại từ chối một cơ hội hòa bình như vậy, mà dù có từ chối cũng không đời nào hại vua Mananan…
Anh nói y như cha tôi – Ira bật cười chua chát – Nhưng việc đã như vậy tôi cũng không giải thích nổi. Cha tôi mất đi, trong nước dân chúng đều căm phẫn. Anh tôi không còn cách nào hơn đành chính thức tuyên chiến với Grandbell.
Đúng là hết cách thật – Cuan buồn bã nói – nhưng không lẽ vì vậy mà vương tử Maricle giải ấn phong của Balmoonk?
Anh nói gì vậy?
Sigurd có nói, Thần kiếm Balmoonk đã xuất hiện, công tước Vylon buộc phải dùng đến Thánh kiếm Tirfing.
Dối trá! – Ira căm hận thốt lên - Kể từ khi mười hai dòng họ thỏa thuận phong ấn Thánh khí, thần kiếm Balmoonk tuyệt đối chưa bao giờ được sử dụng. Bao đời nay nó chỉ được dùng như là tín vật của vua Isaac, khi cha tôi ra đi có đem nó theo mình mà! Rồi cô nghiến răng nói – Giá như thật sự anh trai tôi phải dùng đến Balmoonk thì đừng nói một công tước Vylon, cả lục công cũng không phải là đối thủ.
Chẳng lẽ tình thế xấu như vậy ư?
Hiện tại anh tôi và vương tử Kurth đang trong thế giằng co, Isaac chưa đến nỗi nguy. Nhưng anh trai tôi biết thế lực của Grandbell rất lớn, trước sau họ cũng có viện quân. Balmoonk mất đi không chỉ ảnh hưởng sức chiến đấu mà cả tinh thần dân chúng Isaac, sớm muộn Isaac cũng sẽ bị diệt vong… Tôi nghe tin cha bị hại liền tức tốc quay về tiếp viện, nào ngờ Maricle không cho tôi chiến đấu lại còn giao cho tôi một nhiệm vụ khó khăn…
Nếu vương muội thấy không tiện thì không cần nói ra – Cuan lập tức đổi cách xưng hô vì lúc này vua Isaac đã là Maricle, Ira không còn là công chúa nữa.
Anh đã biết cha tôi, lại là bạn của anh tôi không cần khách sáo vậy, từ giờ gọi tôi Ira được rồi. Việc này cũng chẳng dám giấu anh, anh trai tôi có một đứa con trai chưa đầy mười tuổi, thân làm vua anh tôi phải ở lại cùng diệt vong với Isaac nhưng vương tử là hy vọng của đất nước. Chừng nào vương tử còn, Isaac vẫn còn. Vì vậy Maricle trao vương tử Shanan cho tôi, bắt tôi hứa bằng mọi giá phải nuôi dạy vương tử nên người để một ngày nào đó phục hưng Isaac. Tôi thực sự muốn ở lại chết như một kiếm sĩ chân chính, nhưng anh tôi đã nói vậy thì không còn cách nào từ chối – Nói đến đây dù là một cô gái cứng rắn Ira cũng không cầm nổi nước mắt – Tôi bèn cùng Shanan, dấu tung tích thật của mình, nhận làm hai chị em bỏ chốn đến xứ Verdane xa xôi này, tưởng tạm yên nào ngờ cả ở đây cũng không tránh nổi nanh vuốt của Grandbell…
Vậy đó là lý do Ira giúp đỡ Genoa?
Thực sự tôi muốn giết sạch người Grandbell cho hả giận, nhưng nay thân tôi mang trọng trách, tránh họ còn không nổi đâu muốn gây vào. Chẳng qua tôi xưa nay tung hoành một mình làm gì cũng dễ, nay có thêm Shanan lại ở nơi đất khách quê người nên đành phải kiếm công việc mà sống. Từ bé ngoài thanh kiếm tôi còn biết đến gì nữa đâu nên đành phải trở thành một kiếm sĩ đánh thuê cho Genoa. Hỡi ôi Dạ thần mà biết con cháu bà phải bán rẻ lưỡi kiếm vì đồng tiền như thế này chắc hẳn đau lòng lắm…
Các kiếm sĩ Isaac coi trọng thanh kiếm như sinh mạng mình, xưa nay họ chiến đấu vì tổ quốc, vì bằng hữu, vì công lý không tiếc mình. Nhưng những kẻ chiến đấu vì đồng tiền thì luôn bị chê cười. Nay Cuan nghĩ tới việc Ira danh là Đệ nhất kiếm sĩ phải chịu đựng sự xỉ nhục này thì còn gì đau đớn bằng. Nhưng anh lập tức nghĩ ra nói liền:
Ira chớ buồn, nay cô vì tổ quốc vì lời hứa mà không những không tiếc mình mà còn hy sinh cả danh tiếng. Kiếm sĩ chết thì dễ, nhưng thử hỏi mấy ai chịu đựng được như vậy? Đừng nói một vùng Isaac, cho dù là Thiên hạ đệ nhất kiếm sĩ cũng chỉ cô là xứng đáng! Hơn nữa nay Kinbois đã chết hợp đồng không còn giá trị, cô không còn phải chiến đấu vì Genoa nữa!
Ira lắc đầu:
Nhưng vương tử Shanan còn trong tay họ… tôi thật vô dụng đến một đứa bé cũng không bảo vệ nổi.
Ira đừng dằn vặt làm gì. Xưa nay cô luôn chiến đấu trong danh dự tự nhiên đâu thể đối phó với những thủ đoạn hèn hạ như vậy của lũ tiểu nhân. Tôi với cô nói chuyện lâu vậy e rằng Sigurd đã kịp chiếm Genoa rồi, tôi biết Sigurd rất rõ giờ hẳn anh ta đã kịp thời giải cứu Shanan rồi.
Ira nghe thế thì giật mình:
Ra vương tử dụ tôi ra đây để Sigurd đánh chiếm Genoa. Vậy cũng tốt, Ira đâu thể chết uổng mạng bây giờ. Chỉ hy vọng Shanan được bình yên, không Ira này cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống và các người cũng chẳng được yên thân.
Cuan chỉ gật đầu, rồi anh kéo Ira lên ngựa hai người tức tốc quay trở lại Genoa. Được nửa đường thì gặp Sigurd dẫn một tóan thiết kị đi tới. Shanan đang ngồi trên mình ngựa với Sigurd.
Cuan vừa đi khuất là Fin thúc quân công thành ngay, hai trăm quân của Ira như rắn mất đầu không dám kháng cự đều tháo chạy vào thành cả. Khi đó từ mặt Bắc bọn Sigurd, Noish , từ mặt Đông Lex, Azel theo kế hoạch cùng nhất loạt công thành. Quân đội Genoa đã biết tin đại quân thất bại, Kinbois tử trận, nên không còn tinh thần mà kháng cự. Etoss dù đã hết sức chèo chống nhưng giữ được mặt này không giữ được mặt khác. Ba cánh quân của Sigurd cùng đánh rát một chập là phá được thành. Etoss liều chết kháng cự đến cùng cũng chết trong đám loạn quân.
Khi đấy như thường lệ, Sigurd để việc ổn định tình hình bên ngoài cho các tướng lĩnh, cùng với Oifey vào thẳng đại điện nhằm khống chế ngay các bộ phận đầu não cũng như giấy tờ quan trọng của Genoa. Anh khá ngạc nhiên khi chỉ thấy một cậu bé chừng mười tuổi chống kiếm ngồi một mình. Vừa thấy anh cậu ta liền lên tiếng:
Công tử Sigurd ngài phải tha cho chị tôi!
Thì ra Shanan vốn lo lắng cho Ira nên vừa khi Sigurd công thành, tranh thủ lúc hỗn loạn liền thóat khỏi sự kiềm chế của bọn thuộc hạ Etoss, như Ira Shanan cũng luyện kiếm ngay từ khi còn nhỏ nên thực hiện việc này không khó khăn gì. Rồi cậu trèo lên mặt thành tìm kiếm Ira nhưng không thấy cô đâu, lại thấy quân đội của Sigurd tiến lui cực kì quy củ, khí thế mạnh mẽ thì càng thêm lo lắng. Đoan chắc Genoa sẽ thất thủ trong chốc lát cậu liền vào chờ trong đại điện. Sigurd nghe cậu nói vậy thì ngơ ngác không hiểu gì, Shanan vội nói thêm:
Chị tôi là Ira vốn không có ý chống đối công tử, nhưng vì Kinbois cho thuộc hạ không chế tôi nên đành phải giúp đỡ hắn. Nay Kinbois đã chết, Genoa cũng thất thủ, tôi cũng đã thóat ra an toàn vậy xin công tử rộng lòng mà tha cho chị Ira.
Sigurd lúc đấy mới hiểu ra liền đáp:
Cậu cứ yên tâm, hiện tại Ira chưa có gì nguy hiểm, cậu chờ một lát tôi xong việc sẽ dẫn cậu đi tìm chị cậu.
Shanan thấy Sigurd ậm ờ như vậy thì càng thêm lo lắng, y biết đâu lúc này Sigurd cũng đang rất sốt ruột lo cho Cuan, chỉ là vì lỡ nhận giao toàn bộ việc này cho Cuan nên mới tỏ ra đủng đỉnh như vậy. Shanan thì lại tưởng Ira đã lọt vào tay Sigurd liền đánh liều nói:
Tôi cũng không cần giấu công tử nữa, Shanan này vốn là vương tử của Isaac, vì chiến sự với Grandbell mà phải trôi dạt đến đây. Nay công tử muốn trừ cỏ tận gốc thì cứ việc ra tay không việc gì phải giả bộ như vậy uổng cái danh Tam Kiệt.
Shanan có thể coi là một kẻ khôn khéo, nhưng dù gì cũng còn là đứa trẻ tính tóan không khỏi có chỗ không thông. Y sợ Sigurd vì điều tra hành tung của mình mà hành hạ Ira, lại e tính cô quật cường thà chết không chịu nói nên liền chủ động nhận thân phận đồng thời đánh vào cái danh của Sigurd nhằm khiến anh không giở thủ đoạn gì ra mà để hai người chết cho xong. Nào ngờ Sigurd vốn chỉ biết đến Ira là nhờ Cuan, nhưng Cuan không nói gì đến thân phận thật của Ira, y thấy Sigurd vô cùng ngạc nhiên thì hối đã không kịp!
Sigurd thấy sự việc hệ trọng hơn mình nghĩ liền không dám trần trừ nắm tay Shanan nói:
Tôi đưa vương tử đi kiếm Ira.
Shanan cũng chẳng biết làm sao đành để anh kéo đi. Sigurd cùng với Oifey dẫn hơn trăm thiết kị nhằm hướng Tây mà đi tới. Cả bọn đi được một lúc thì gặp Cuan, Ira. Shanan mừng quá nhảy xuống ngựa ôm chặt lấy Ira. Sigurd liền hỏi Cuan đầu đuôi ra sao, anh này cũng không giấu nữa. Sigurd nghe xong liền đến bên hai người nói:
Không biết vương tử Isaac giá lâm không khỏi có điều thất thố.
Shanan gượng cười đáp:
Không dám, bây giờ công tử đối xử với chúng tôi ra sao đây.
Việc chiến sự giữa hai nước là giao tranh trên chiến trường, nay vương tử ở đây không phải tù binh do tôi bắt được, càng không phải là con tin, vậy tất nhiên là thượng khách của tôi, xin được lấy lễ đối với vương tử một nước mà tiếp đón.
Shanan không biết trả lời sao ngơ ngác quay sang nhìn Ira. Sigurd liền tiếp:
Vương tử đi hay ở xin cứ tự nhiên. Tuy nhiên Sigurd này chỉ là một viên tướng quèn quyền lực không có gì, nếu vương tử gặp phải quân đội của các công tước khác Sigurd không dám nói chắc điều gì. Vừa rồi để vương muội Ira phải một phen vất vả Sigurd thật có lỗi. Nếu vương tử muốn ra đi Sigurd tuy không giàu có gì cũng xin có chút lễ vật tiễn chân hai người!
Shanan đành nói:
Tôi tuổi còn nhỏ chưa biết gì, mọi chuyện xin để cô tôi quyết định cả!
Ira nãy giờ suy nghĩ rất nhiều, giả như có một mình thì cô đã bỏ đi ngay, nhưng cô mang trọng trách bảo vệ Shanan vậy mà lâu nay chỉ toàn là lẩn tránh khiến Shanan phải bao phen vất vả vừa rồi lại bị một lần kinh hãi. Nay tuy ở trong quân đối phương, nhưng chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, ít ra cũng tránh được sự truy đuổi của Grandbell. Hơn nữa Shanan từ nhỏ chưa quen vất vả nếu được Sigurd tiếp đãi thì tốt hơn nhiều là suốt ngày phải chạy đôn đáo theo cô. Tất nhiên cô không hoàn toàn tin lời Sigurd nhưng nghĩ có mình ở bên, Sigurd muốn trở mặt cũng không dễ. Nghĩ vậy cô bèn trả lời:
Được công tử chiếu cố như vậy còn gì bằng. Xin được đặt vương tử Shanan dưới sự bảo trợ của ngài. Ayla này hiện không có gì báo đáp nhưng sau này nếu công tử có việc cần đến xin được hết lòng.
Sigurd nghe vậy vội sai người đưa đến hai con ngựa tốt cho hai người rồi cả đám rục rịch chuẩn bị kéo về Genoa. Oifey lòng như lửa đốt, nãy giờ đưa mắt cho Sigurd mấy lần mà anh cứ giả tảng ngơ đi. Nguyên Oifey biết rõ Sigurd là kẻ ngay thẳng thật thà, anh nói vậy là nghĩ vậy. Nay anh là tướng ngoài biên ải, nội bộ Grandbell vốn đã nhiều mâu thuẫn, việc anh chứa chấp vương tử Isaac chắc chắn sẽ chỉ đem đến phiền hà. Nhưng việc đã lỡ rồi Oifey cũng đành tính kế để đối phó với Bahara thôi.
Bỗng khu rừng phía Tây xao động cả lên. Sigurd vội thúc ngựa lại xem, từ đằng xa một kị mã đang lao tới, Sigurd nhìn kĩ lại thì mừng rỡ khôn xiết, trên ngựa là Midayle và Edean, phía sau hai người một đám quân Verdane đang rầm rập đuổi theo.