Phillip không ở gần như Rachesis nghĩ.

Giữa Nodion và Heirhein là một vùng đồng bằng ven biển rộng lớn, đồng bằng này thu hẹp về phía Tây. Cho đến cách thành Heirhein độ 60 dặm nó lại được thu hẹp hơn nữa bởi một bên là bình nguyên Heirhein, một bên là bình nguyên Liliany. Phillip đóng quân chốt giữ tại đây.

Là một binh gia lõi đời, ngay sau khi nghe tin Elliot tử trận, Phillip nhẩm lại tình hình, và dù có lẽ chậm hơn Rachesis một chút, nhưng bài tóan cũng cho ra cùng một kết quả. Ông hiểu rằng liều lĩnh tấn công sẽ chỉ đem đến thất bại thảm hại. Vì thế thay vì tiến lên phía trước ông lại lùi lại phía sau, quyết chặn đánh Sigurd tại cửa ngõ Heirhein chờ viện binh từ Augustry.

Đây cũng là một quyết định khá nguy hiểm, quân đoàn kị binh Heirhein, một trong hai lực lượng chủ yếu của Heirhein, đã bị tiêu diệt, hiện tại ngoài quân đoàn giáp sĩ của Phillip các lực lượng khác của Heirhein gần như không thể huy động kịp, nếu ông thất bại Heirhein sẽ hoàn toàn trơ trọi trước vó ngựa Grandbell. Nhưng tuyệt đối Phillip không phải là một kẻ ẩu thả, ba mươi năm kinh nghiệm cầm quân, địa thế thuận lợi cộng với hơn một vạn giáp sĩ do chính tay ông huấn luyện khiến Phillip gần như tin chắc rằng dù không thể chiến thắng ông cũng có thể cầm chân Sigurd ít nhất một hai tháng trời! Mà chỉ cần hai ba tuần thôi đã là quá đủ.

Phillip chia quân thành chín trại, theo thế bán nguyệt, quân chủ lực đóng tại trại trung tâm, Bắc và Nam mỗi mặt có ba trại lớn liên hoàn, đảm bảo không một đạo quân nào có thể công phá trực tiếp hay qua lọt. Hai trại tả hữu làm nhiệm vụ hỗ trợ trại chính và liên lạc hai mặt Bắc Nam. Mỗi trại đều có các thiết xa và giáp sĩ trấn giữ, cung nỏ đầy đủ, tại trại chính còn có các máy bắn tên tầm xa. Yếu điểm của thế trận này nằm ở trại trung tâm và hai trại hỗ trợ, mật độ quân ở đây không lớn, đồng thời một trong ba điểm này bị công phá toàn bộ thế trận sẽ bị tan rã.

Tuy nhiên đây chính là cái bẫy chết người - nếu mạo hiểm tấn công vào khu vực trung tâm đạo quân đó sẽ trở thành tiêu điểm của thế trận bán nguyệt và khi thế trận biến động – nó sẽ trở thành cái cái cối xay thịt với trọn vẹn hỏa lực, đồng thời hướng vào tiêu điểm. Trận bán nguyệt được sáng tạo hàng mấy trăm năm nay, nó luôn được các chuyên gia đánh giá là thế trận phòng thủ đệ nhất. Ngoài cách dùng binh lực gấp ba bốn lần công phá, không còn cách gì vượt qua nổi. Mà Phillip thì hiểu rõ thế trận này hơn cả bản tay của mình, đồng thời cũng hiểu rõ luôn binh lực tối đa mà Sigurd có thể huy động, hiểu và biết chắc không cách gì Sigurd có thể vượt qua ông mà tiến vào Heirhein.

Đứng trên đồi nhìn xuống thế trận của Phillip, Sigurd không khỏi thở dài ngán ngẩm. Xuất thân từ một học viện danh tiếng anh hiểu rõ sự lợi hại của thế trận này, và cũng chẳng kém gì Phillip anh tin rằng mình chẳng thể dễ dàng vượt qua bức tường thép kia được. Mà một ngày trôi qua là một nguy hiểm, Sigurd tuy không điềm tĩnh được như Cuan, nhưng cũng chẳng nóng nảy như Eltshan, thế mà hễ cứ xuất quân là anh lại bị đặt vào trong cái thế tốc chiến tốc thắng. Cuan trầm ngâm quan sát một lúc rồi cất tiếng:

Sigurd cậu còn nhớ tay Eltshan thường nói gì khi bình luận về trận pháp chứ?

Tất nhiên là nhớ, chẳng thể tin nổi là hắn xuất thân từ Nodion, một nơi nổi tiếng về quy củ và lễ nghi!

Eltshan là một hiệp sĩ kiêu hãnh và phong nhã đệ nhất của Augustry, thế nhưng tư tưởng của anh cũng lại thuộc hạng ‘ngựa chứng’ nhất luôn. Anh quan niệm những gì thuộc về quy củ đều là gông cùm, cởi bỏ được càng nhiều thì càng tốt. Khi hành binh Elto không chú trọng nhiều vào trận thế mà chủ yếu tập trung vào sự sáng tạo và phối hợp đồng đội. Quan điểm của anh về trận pháp là ‘Trận chết người sống’ và ‘Bất cứ ai biết đôi ba chữ là đã có thể qua một cuốn sách hiểu rõ vận động của mọi trận thế cổ kim, dù là phức tạp nhất, nhưng vẫn có kẻ thắng người bại’ nhớ đến đấy Sigurd chợt lóe lên một ý nghĩ, Phillip là một chiến tướng giàu kinh nghiệm mà ‘giàu kinh nghiệm’ thường là đi đôi với ‘thiếu sáng tạo’. Anh mỉm cười.

Cuan cũng cười hỏi:

Thế nào?

Đã không thể không đánh thì chi bằng đánh luôn, và đã không thể đánh vào hai cánh thì chi bằng đánh thẳng vào trung tâm!

Vậy cậu đã có cách nào để phá trận đó chưa?

Chưa! – Cả hai cùng phá lên cười.

Đã là ‘sáng tạo’ thì đâu có thể biết trước được?

Khi liên hiệp Augustry được thành lập, dù đã thưa hơn thời kì loạn chiến, tổng cộng vẫn có gần ba mươi quốc gia và lãnh địa lớn nhỏ. Trong thời kì gần trăm năm phát triển, các quốc gia nhỏ phải bỏ ra phần lớn thu nhập để duy trì bộ máy hành chính cũng như quân đội, vì vậy mà họ càng ngày càng bị tụt hậu so với các quốc gia lớn. Và dần dần, chủ động cũng có, thụ động cũng có, nhiều quốc gia nhỏ buộc phải sát nhập vào các nước lớn hơn.

Tuy nhiên một số lại có hướng giải quyết khác, họ giải tán quân đội, đơn giản bộ máy hành chính, chấp nhận phụ thuộc vào Augustry về quân đội và trở thành các lãnh thổ tự trị. Các lãnh thổ tự trị thường là gồm các thành bang nhỏ, có mối liên hệ về địa lý và văn hóa, họ không có ý tranh hùng nhưng cũng chẳng muốn bị lệ thuộc hoàn toàn vào quốc gia khác. Họ tuân theo pháp luật của Augustry, và ngoại trừ lực lượng an ninh nhỏ, có thể coi như là phi quân sự. Cho đến nay Augustry có ba khu tự trị, mỗi thành phố trong khu tự trị có một thị trưởng và hội đồng các thị trưởng quyết định hướng phát triển của toàn khu.

Khu tự trị trên cao nguyên Liliany là khu tự trị lớn nhất, và Elfany là thành phố đẹp nhất.

Mỗi năm cứ vào khoảng tháng ba tháng tư tại thành phố xinh đẹp này lại diễn ra lễ hội Mùa Xuân. Khởi nguyên nó là một hội chợ lâm sản của nhân dân quanh vùng. Họ đem đến đây những sản phẩm tốt nhất, trưng bày trao đổi tại quảng trường trung tâm thành phố, tối đến họ quây quần bên đống lửa nhảy múa ca hát và nốc rượu chết thôi. Dần dần hội chợ này trở thành một lễ hội văn hóa hàng năm, diễn ra liên tiếp trong ba ngày và thu hút không ít khách du lịch. Năm nay cho dù Augustry đang đứng trước nguy cơ của một cuộc đại chiến, lễ hội vẫn được tổ chức với đầy đủ lệ bộ và du khách vẫn nườm nượp kéo về Elfany. Thế nhưng nó lại không được kết thúc như dự kiến.

Tại một quán trọ bên quảng trường lớn, một thanh niên xô cửa uể oải bước ra, anh ta có nước da trắng và mái tóc xanh đặc trưng của người phương Bắc, bộ đồ lữ hành luộm thuộm, vẻ mặt bất cần với đôi mắt mệt mỏi chứng tỏ đây là một tay lang thang chuyên nghiệp. Tuy nhiên dù khó tính đến đâu cũng phải công nhận chàng ta rất đẹp zai, thậm chí là một vẻ đẹp mang tính quý phái.

Một người như thế đứng giữa một quảng trường vắng ngắt với chỏng chơ những hòm xiểng, quầy hàng chưa được thu dọn hết.

Sau khi gõ vào đầu mình mấy cái, tự nhủ không biết có phải là do mình quá say sưa mà ngủ lố mất ngày bế mạc của lễ hội hay không, anh ta bước tới phía ngài thị trưởng đáng kính, đang luôn tay chỉ trỏ sai khiến mấy tay công nhân dọn dẹp.

Trời, giờ này cậu mới ngủ dậy à? Mọi người đã đi hết cả rồi! – Không để anh kịp lên tiếng hỏi, ông thị trưởng nói luôn.

Đi hết?

Phải đi hết từ sáng sớm rồi!

Có bão?

Không – ông thị trưởng cau mày vẻ khó chịu – sáng nay một kị sĩ từ Evany đến báo rằng đã có tổng cộng 3 thành phố của Liliany bị tấn công, bọn giặc cướp cũng đang trên đường kéo đến đây, mọi người hay tin đều đã kéo cả về nhà hay tìm chỗ ẩn nấp rồi!

Cướp?

Phải phải, cậu cũng nên tìm chỗ lánh nạn đi!

Chẳng lẽ Augustry để bọn giặc cướp hoành hành như vậy?

Biết thế nào được, ngài thị trưởng thở dài, khi còn Vua Imuka và vua Eltshan những việc như vậy đâu thể xảy ra? Ngờ đâu chỉ trong mấy tháng mà Augustry đã biến đổi đến mức không ngờ. Vua Imuka qua đời một cách bí hiểm, vua Eltshan thì bị bắt giam, giờ thì chẳng có thể trông cậy vào ai được nữa rồi!

Vậy mà ngài còn rảnh ngồi đây dọn dẹp?

Sao cậu hỏi lắm thế? – Thay vì tức giận ông lại tỏ ra lúng túng – Đúng là đáng lý tôi phải đi huy động lực lượng bảo vệ thành phố, nhưng đã bao năm rồi có ai đụng vào vũ khí đâu? Elfany lại không có thành lũy bảo vệ. Dù muốn tôi cũng chẳng có thể làm gì khác! - Rồi ông thở dài nói tiếp – Đã bao năm tôi đón tiếp khách du lịch đến đây, lần này cho dù chỉ là một lũ đạo tặc tôi cũng muốn thành phố này thật gọn gàng sạch sẽ…

Anh thanh niên chừng như ngạc nhiên với cái ý tưởng ngộ nghĩnh của ngài thị trưởng, suy nghĩ một lát rồi cất tiếng:

Phải, Elfany thật là một thành phố xinh đẹp! – đây là câu khẳng định đầu tiên của anh ta - Lễ hội mùa Xuân cũng rất tuyệt, năm sau thể nào tôi cũng quay lại lần nữa! - rồi anh bước đi.

Cậu định đi đâu vậy? Hay qua nhà tôi cũng được, tôi có một hầm rượu kiên cố lắm – Sau một thóang suy nghĩ ngài thị trưởng gọi với theo.

Cảm ơn! Nhưng tôi phải ’nói chuyện tình cảm’ với mấy anh bạn sắp đến cái đã! Hy vọng là họ còn biết tôn trọng cái đẹp!

Điên, cha này điên thật rồi!

Ông ta quên mất rằng đã có người dọn dẹp thì phải có người đón tiếp!

Cho dù đã tính trước thể nào Sigurd cũng nhân lúc sĩ khí còn hăng mà đánh, Phillip cũng không khỏi bồn chồn khi nghe báo quân đội Grandbell chuẩn bị phát động tấn công. Ông biết một kẻ như Sigurd thể nào cũng hiểu rõ sự lợi hại của thế trận này mà dè dặt, nhưng lại cũng cho rằng Tam Kiệt hẳn có thế công độc đáo. Vì thế nghe báo tin xong là ông lập cập chạy ra xem ngay.

Đứng trên đồi quan sát mà Phillip chẳng biết nên khóc hay nên cười. Không hiểu Sigurd ngu thật hay anh ta cho rằng ông ngu. Khi đó Sigurd và Cuan mỗi người dẫn theo hai ngàn thiết kị, chia làm hai cánh đánh chéo vào vùng trung tâm. Với chỉ bốn ngàn quân mà lại chia ra như vậy thì quả thật là liều lĩnh. Nhưng rồi Phillip nhận ra họ có cái lý của họ, hai cánh quân chạy song song theo hướng phòng thủ của hai mặt Bắc Nam, như vậy hỏa lực không thể công phá tập trung, một cánh quân chỉ phải che đỡ một mặt, mà dù Phillip muốn biến trận cũng không dám mạo hiểm.

Giáp binh chậm mà kị binh thì nhanh, nếu ở thế song song cả hai bên cùng vận động thì kị binh hẳn là biến hóa hơn, chưa kể giữa hai cánh quân của Grandbell còn một khoảng cách lớn để họ xoay sở. Tuy hỏa lực của Phillip đã huy động tối đa, nhưng bên kia Sigurd đã chọn toàn ngựa khỏe người hăng, dù đâu đó dăm ba người ngã xuống, cái thế ào ào xông lên là không gì ngăn nổi . Phillip khẽ mỉm cười, trận đánh có vẻ hứa hẹn nhiều điều thú vị. Ông không khẩn trương, chờ cho Sigurd hoàn toàn lọt vào thế trận, khi đó bức tường thép mới từ từ khép lại.

Và rồi hai cánh quân đã tiến sát đến, cách bức tường phòng thủ thứ nhất của trại chính chừng nửa dặm, Phillip phất cờ, một lớp trường thương dày đặc được dựng lên, hai mặt Bắc Nam cũng từ từ chuyển động ép lại, cái thế kẹp cứng của bọn Sigurd là không thể tránh khỏi.

Nhưng thay vì lao thẳng về phía trước, bất chợt Sigurd và Cuan cho quân chuyển hướng, hai cánh quân đan xen vào nhau, xuyên qua nhau. Đan vào nhau chứ không phải đâm vào nhau, người ngựa cứ thế xuyên qua cái khoảng cách mong manh nhưng đều đặn của cánh bên kia một cách ngoạn mục. Và như thế thay vì lao vào, họ lại chạy song song với cái bức tường giáo mác tua tủa kia một cách đầy chế diễu. Chế diễu là vì giáp binh, thiết xa, trường thương đã dựng lên một cách vững chắc nhằm chống lại một làn sóng thiết kị dữ dội dễ gì biến đổi? Cho dù là đối phương chạy trước mặt họ có vài mươi mét cũng chẳng có thể làm gì. Và với một tấm khiên thép vẫn dựng bên hông, tên đạn bắn ra gần như không gây thiệt hại đáng kể. Phillip bắt đầu thấy lo…

Tình hình có vẻ tệ hơn, khi mà hai cánh quân của Sigurd sau khi chuyển hướng lại nhằm ngay vào hai đạo tả hữu mà đánh, đột phá qua thì đúng hơn. Hai đạo này vốn dĩ lực phòng vệ chỉ kém hơn mặt chính diện đôi chút, nhưng vì nắm vai trò hỗ trợ, nên trong lúc thế trận biến đổi lộ ra một chút sơ hở, mà Sigurd và Cuan thì như thể hai con cọp dữ, bất kể thiết xa thiết giáp, gươm ngắn giáo dài không gì ngăn cản nổi họ. Và bức tường thép bị xuyên thủng. Họ tràn ra sau lưng hai đạo tả hữu, vẫn theo hướng gần như song song. Như cái bụng của con nhím, mặt sau không thể nhanh chóng phòng vệ được, chỉ trong chốc lát hai cái khớp của gọng kìm đã bị đập nát. Thiết kị vẫn ào ào lao lên, nhưng lúc này đã là lao ngược, như thể cái lưỡi câu móc vào họng cá, bây giờ họ đánh đến hai mặt Bắc Nam vẫn là vào phần phòng vệ yếu nhất. Thế trận của Phillip bắt đầu loạn.

Nhưng ông ta chưa loạn, cờ lại được phất lên, ba cánh quân Trung tâm, Bắc, Nam tách rời thành ba trận thế riêng, như ba khối cầu gai, tuy lực phòng vệ bị chia ra nhưng có thể đối phó với lối đánh ‘cạo ria’ này. Thế nhưng giáp binh vẫn phải chậm hơn kị binh. Khi mà Sigurd đem quân đánh ngược lên, thì từ phía hậu quân của Grandbell hai đạo kị binh nữa cũng xuất phát, và trước khi cái vòng tròn của hai cánh Bắc Nam kịp khép kín thì nó đã bị xuyên thủng. Lúc này kị binh Grandbell đã tạo thành bốn dòng chảy, trong ngoài ngược hướng nhau, và trong khi thế trận đã bị loạn đám giáp binh thay vì nghiền nát đối phương lại bị đối phương nghiền nát. Trận bán nguyệt đã bị phá!

Phillip chưa kịp hết bàng hoàng thì một viên mãnh tướng đã lao về phía ông. Phillip trụ thế vung giáo lên đánh, một thanh âm lạ lùng vang lên, toàn thân Phillip trấn động, ngọn trường thương đã bị bắn tung ra xa. Phillip vừa xuýt xoa tiếc cái sức mạnh của những ngày trai trẻ xa xưa, vừa rút thanh trường kiếm sau lưng ra. Mãnh tướng sau khi lướt ngựa qua đã tung mình xuống đất, vung búa chém Phillip. Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa, thanh kiếm cũng muốn rời khỏi tay ông. Họng Phillip tắc nghẹn. Ông biết, cái thời của mình đã qua!

Nhiều người hẳn cho là bọn Sigurd liều lĩnh mà ăn may. Nhưng khi họ tiến vào trận đã khống chế được thế trận, tạo điều kiện tiếp cân vùng trung tâm. Rồi khi thế trận biến đổi họ phản ứng còn nhanh hơn sự biến đổi đó, nhân thế mà đánh vào yếu điểm của đối phương. Có thể đó là phản ứng thụ động, nhưng họ thành công được là nhờ hiểu biết sâu sắc về thế trận, nhờ khả năng phán đóan sắc bén, quyết định nhanh gọn, nhờ kinh nghiệm chiến đấu, sức mạnh chân chính chứ không phải may mắn. ‘Trận chết người sống’ là như thế. Kinh nghiệm phong phú, ứng dụng sáng tạo trận thế nào ngăn cản nổi Tam Kiệt?

Ở thế giới bên kia biết được điều này hẳn Phillip cũng được mấy phần an ủi!

Vẫn với dáng điệu uể oải, bất cần chàng lãng tử của chúng ta lê bước ra khỏi thành phố Elfany. Bỗng sau lưng anh một giọng trong trẻo gọi giật theo.

Anh nhạc công ơi chầm chậm chờ tôi với nào!

Tay nghệ sĩ lang thang chậm rãi quay đầu lại. Một cô bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, xinh xẻo dễ thương với hai bím tóc dài, sống động trong bộ váy màu hồng mỏng dính, tung tăng chạy tới. Cô dừng lại trút một hơi thở dài rồi cất giọng đay nghiến:

Đồ Sở Khanh, anh nỡ lòng nào bỏ tôi lại đây một mình!

Sở Khanh? – có vẻ anh chàng rất thích hỏi.

Phải! Anh chơi bời cho chán rồi định bỏ rơi tôi phải không?- giọng đay nghiến không hợp lắm với tuổi của cô nên nghe có vẻ buồn cười.

Anh kia trợn mắt lên, thiếu nước lọt tròng rơi xuống đất, trong bụng khen thầm ‘Trẻ con dạo này khá thật’. Nguyên anh ta là một nhạc công lang thang, lấy bốn biển là nhà, nhân dịp lễ hội Mùa Xuân anh đến Elfany vừa để góp vui vừa để ăn chơi. Cô bé thì là một vũ công, hai người gặp nhau tại đây và có kết hợp biểu diễn mấy tiết mục. Với mái tóc xanh lục đặc trưng họ nhanh chóng nhận nhau là đồng hương, cùng nhậu nhẹt đến gần sáng.

Tuy nhiên dù có là lãng mạn đến đâu đi nữa, chàng nhạc công của chúng ta cũng không dám động đến cái món ‘vị thành niên’ này. Vậy mà mới ngày hôm sau đã bị cô nàng lẵng nhẵng chạy theo ‘ăn vạ’ rồi. Nhưng với khoảng cách tuổi tác và kinh nghiệm, anh ta nhanh chóng tìm được biện pháp đối phó. Khẽ lắc đầu, anh quay lưng bước đi, vẫn uể oải bất cần.

Thôi mà, cho tôi xin lỗi! – Cô bé dịu giọng làm hòa – Anh cho tôi đi với, ở đây mọi người chốn đâu hết rồi, chán chết!

Cô biết tôi định đi đâu không? - lại hỏi.

Biết chứ! Đi ‘nói chuyện tình cảm’!

Cô không sợ?

Có anh bên cạnh tôi chẳng sợ gì! – cô bé lắc đầu cương quyết.

Thở dài ngao ngán anh chàng lại cất bước tiếp. Với loại cứng đầu này chỉ có nước mặc kệ, tranh luận chẳng đến đâu. Cô bé tung tăng đi bên cạnh anh. Bất chợt cô hỏi tiếp:

Quen anh được mấy hôm rồi mà tôi vẫn chưa biết tên anh?

Levin.

Còn tôi là Sylvia, anh gọi Silvi được rồi!

Levin

Sylvia

Cao nguyên Liliany gần như được phủ kín bởi rừng, nhưng cũng không nên nghĩ là rừng thì phải nhiều lối mòn nẻo tắt, cũng chỉ có một vài con đường người ta hay qua lại, nhất là nếu đám người đó gồm đến hơn trăm tay đàn ông to lớn.

Hơn một trăm người này, mặt mũi bặm trợn, tay rìu tay búa, nhìn đã biết là đạo tặc, nhưng xem ra hôm nay họ rất vui vẻ. Không vui sao được khi mà họ được ăn cướp một cách ‘hợp pháp’ và đối tượng lại là thành phố giàu có và đẹp đẽ bậc nhất Liliany?

Cũng trên con đường đó còn có hai người, một nam một nữ, một nhạc công và một vũ công. Khi thấy đám người kia kéo đến, vẻ uể oải của Levin lập tức biến mất, thay vào đó là sự trịnh trọng, trịnh trọng đến đáng ngờ.

Xin các vị hảo hán dừng bước – Trong lúc đối phương còn đang ngỡ ngàng anh tiếp luôn - Tại Elfany hiện đang diễn ra lễ hội Mùa Xuân.Ngài thị trưởng cử tôi đến đây rước các vị đến tham dự.

Một tên có vẻ là thủ lãnh quay lại nhìn cả đám cười khành khạch:

Xem ra tay thị trưởng này là một kẻ khá biết điều. Lão cử một tên thư sinh và một cô bé dễ thương đến rước chúng ta kìa. Được lần này các ông cướp của không đốt nhà, bắt đàn bà không giết đàn ông để đáp lại tấm lòng của ngài thị trưởng.

Vẫn rất lễ độ Levin tiếp:

Nhưng lễ hội có quy định là không được mang vũ khí theo. Xin các vị cứ để lại cả đây, tôi sẽ hoàn trả đầy đủ khi các vị rời đi!

Tay tướng cướp trợn mắt nhìn đối phương. Cái kiểu nói chuyện tình cảm này khó lòng mà nuốt trôi. Hắn thở dài lắc đầu nói:

Đáng tiếc, đáng tiếc cậu hãy còn trẻ quá… rồi vung búa lao đến bổ xuống Levin.

Rất nhanh, Levin thò tay bứt một chiếc lá, khẽ phóng về phía đối phương, một vệt trắng xuất hiện trên cổ tên tướng cướp, và rồi máu túa ra, máu túa ra từ cổ thì làm gì bổ được ai nữa?

Toán cướp nhốn nháo, rồi phẫn nộ, ai đấy đều lôi binh khí ra lao vào hai người. Sylvia rút trong người ra một thanh đoản kiếm mỏng dính ngạt một lưỡi búa đồng thời đâm vào cổ họng đối thủ, tên này chết mà không tưởng được mình bị hạ bởi một cô bé. Nhưng cũng còn bốn năm lưỡi búa nữa bổ xuống người cô. Cùng lúc, Levin vung tay gạt mấy đối thủ của mình, rồi cắp lấy Sylvia nhẹ nhàng phóng tọt vào rừng. Cả lũ ùn ùn đuổi theo.

Bỗng cánh rừng xao động, một vầng lá túa ra chặn lấy toán cướp, mấy tên cố sức xông vào đều bị tướp da rách thịt, trong lúc cả bọn đang lúng túng, thì vòm lá đã quây kín lấy rồi khép dần khép dần…

Sylvia đưa mắt nhìn Levin, bất thần cất tiếng cười thích thú:

Dùng lá để giết người, thú vị thật thú vị thật, nhưng anh không lừa được tôi đâu. Lá chỉ là ngụy trang, giết người là kiếm chân không. Dùng kiếm chân không đến mức độ đó, cộng với thân pháp Hồi Phong, anh nhất định là một Phong Ma Thuật sĩ cấp cao.

Levin nhún vai, không lấy làm kinh ngạc, ở Silesia một đứa nhỏ cũng nhìn thấy được điều này, anh bình thản trả lời:

Gió là nhạc của trời! Tôi là một nhạc công! Kiếm thuật của cô thiếu uy lực nhưng cũng độc lắm.

Sylvia cười khanh khách nói trả:

Kiếm thuật là vũ đạo! Tôi là một vũ công!

Năm ngày là thời gian Sigurd mất để đánh hạ Heirhein.

Thành Heirhein được xây dựa vào núi, ba mặt là vách đá, tường thành vô cùng kiên cố. Nodion là thành phố nằm ở điểm chốt giao thông, bốn mặt trống trải, sự kiên cố của nó hoàn toàn do con người tạo nên, còn Heirhein thì bảy phần dựa vào địa hình hiểm trở, ba phần do con người gia cố thêm nên có thể nói là bất khả công phá. Trong điều kiện bình thường cho dù là Sigurd hay ai đi nữa cũng phải dùng đến hàng vạn binh sĩ vây giáp vài tháng may ra mới hạ nổi. Nhưng khi đó, sau khi quân đội của Elliot và Phillip bị tiêu diệt, Heirhein chỉ còn một mình vua Burdo và hơn nghìn ngự lâm quân. Burdo cũng là một chiến lược gia có hạng, nhưng nằm mơ ông cũng không tưởng nổi chỉ trong chốc lát hai quân đoàn tinh nhuệ nhất mà ông mất bao công gây dựng bị đánh tan tác như vậy.

Ba ngày liên tiếp tin Elliot và Phillip tử trận đã giáng cho vị vua cuồng ngạo này một đòn không gượng nổi. Tin chắc rằng Anphony sẽ chẳng đời nào gửi đến dù chỉ là một tên lính, Burdo đón tiếp đại quân của Sigurd với tâm trạng chua sót, cay đắng và mỉa mai, tâm trạng của kẻ biết mình đã mất tất cả. Vì thế thay vì bình tĩnh cố thủ càng lâu càng tốt, Burdo lại cùng với đám ngự lâm của mình quyết tử chiến đến cùng. Trận chiến tại Heirhein diễn ra vô cùng khốc liệt, bên Sigurd thiệt hại không ít nhân mạng, đến ngày thứ năm, khi cái tinh thần hăng hái không còn có thể giữ nổi cái thân xác kiệt quệ thì tuyến phòng thủ cuối cùng của Heirhein mới bị đánh vỡ. Vua Burdo tự sát trên tường thành.

Như vậy chỉ trong vòng mười ngày, quân đội Grandbell do Sigurd chỉ huy đã tiêu diệt hoàn toàn quân đội của Heirhein, một quốc gia trong liên hiệp Augustry. Thiệt hại về phía Grandbell cũng lên tới ba ngàn người. Nhưng để chinh phục Heirhein thì phải tốn công hơn thế nhiều!

Đóng quân lại Heirhein, một mặt Sigurd cho người đi do thám động tĩnh phía Anphony, một mặt ổn định nhân tâm cũng như sinh hoạt tại đây. Burdo chưa hẳn là một vị vua anh minh nhưng cách trị nước của ông rất đúng mực, vì thế trong thời gian gần đây kinh tế cũng như đời sống nhân dân Heirhein rất ổn định. Do đó đối với việc quân đội Grandbell chiếm đóng Heirhein, dân chúng phản ứng khá quyết liệt, chiếm được Heirhein hơn một tuần mà nhịp sống vẫn hoàn toàn đóng băng, Sigurd cũng chưa dám bỏ tình trạng giới nghiêm.

Hôm đó để nắm vững hơn tình hình, Sigurd cùng một toán vệ binh, mặc thường phục, đi thăm dò dân tình. Heirhein xây trên dốc núi vì thế đường xá khá nhỏ hẹp, lại lắm dốc, sau một hồi dạo bộ khá mệt mỏi, Sigurd dừng chân tại một quán rượu ven đường. Do đang trong tình trạng giới nghiêm ở đây chỉ bán nước chứ không bán rượu, tuy nhiên cũng không ít người kéo đến, họ tụm ba tụm năm thì thầm nhỏ to về số phận của Heirhein cũng như Augustry trong những ngày sắp tới.

Bỗng trong góc quán, âm thanh trong trẻo vang lên, một nhạc công trẻ với cây đàn lia đang dạo một bản nhạc cổ. Bên cạnh một cô gái trẻ say sưa lắng nghe. Rồi anh cất tiếng hát, một bài dân ca của Augustry, về thời kì loạn chiến, lời hát chứa đầy những bi thương, đau đớn của những người dân, vì cuộc loạn chiến mà nhà tan cửa nát, thân nhân li tán.

Tiếng đàn và lời ca thật hay, cộng với tình trạng Heirhein vừa bại trận nên chàng nhạc công nhanh chóng tạo được sự chú ý của mọi người, quán rượu bỗng tĩnh lặng hẳn, chỉ còn tiếng hát, rồi đâu đó khẽ có tiếng thở dài, sụt sùi, một vài đôi mắt đẫm lệ, những bàn tay nắm chặt đầy căm phẫn…

Một vệ binh của Sigurd, định xô bàn đứng dậy nhưng bị anh ngăn lại. Anh khẽ run lên. Một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm toàn thân.

Anh đã làm gì?

Kể từ ngày anh rời Grandbell, chưa đầy nửa năm, vậy mà đã trải qua hàng chục trận chiến lớn nhỏ, đánh hạ năm sáu thành trì, số địch quân bị giết lên tới hàng vạn… Khi Verdane bị đặt dưới sự kiểm sát của Grandbell, Sigurd đã từng có lúc cảm thấy nghi ngờ chính mình. Đành rằng Verdane tấn công trước, nhưng việc anh chinh phạt Verdane có khác gì? Hàng vạn quân sĩ Verdane đó liệu có phải tất cả đều hung dữ vô nhân tính? Rồi những thành phố bị tàn phá, những người dân bị cuốn vào cuộc chiến, họ đã làm gì hại cho Grandbell, hại cho bản thân anh?

Trên chiến trường, thân là đại tướng, Sigurd không cho phép mình nghi ngờ động cơ tiến quân. Mọi tính toán của anh chỉ cốt sao hoàn thành mục tiêu sớm nhất, với thiệt hại tối thiểu. Lưỡi kiếm bạc của anh vung lên, kẻ thù ngã xuống, nào đâu biết đó là già hay trẻ, độc thân hay có gia đình, tốt hay xấu. Kẻ thù không ngã xuống thì đồng đội, bạn hữu hay chính bản thân anh phải ngã xuống. Đó là chiến tranh.

Nhưng sau mỗi cuộc chiến, khi thu dọn bãi chiến trường, khi sắp xếp ổn định dân tình những câu hỏi đó lại hiện về. Trước đây anh tự cho rằng mình xuất quân vệ quốc, cứu lấy Edean, để tuân theo sứ mệnh quốc gia giao phó. Rồi lại tự cảm thấy hổ thẹn vì mình đã lấy những lý do tốt đẹp đó để xóa đi tội lỗi trong lòng. Anh nghiêm cấm binh sĩ cướp phá, đưa ra những chính sách ổn định dân tình, coi đó là một cố gắng đền bù cho những người dân vô tội, nhưng chính anh cũng biết là chưa đủ.

Vừa rồi khi nghe Nodion bị vây hãm, anh lập tức lên đường giải vây cho Rachesis. Khi nhận được lệnh từ Barhara trừng phạt Augustry, giải cứu Eltshan anh cũng không chần chừ tiến đánh Heirhein liền. Có lúc anh nghĩ mình như lưỡi dao bén của Grandbell cắt dần cắt dần vào các mảnh đất lân cận, nhưng rồi lòng trung thành với tổ quốc không cho anh suy nghĩ xa hơn.

Và bây giờ ngồi đây, nghe lời hát thê lương kia, nhìn những đôi mắt căm hận, những bàn tay xiết đến rướm máu, Sigurd càng ray rứt trong lòng. Tham vọng của Burdo, âm mưu của Shagaar, những người dân kia họ biết gì? Họ chỉ biết cuộc sống yên ổn của mình bị phá vỡ, quân đội nước ngoài chiếm đóng, con em bị giết. Hơn một vạn quân sĩ Heirhein đã ngã xuống, một vạn gia đình tan nát, một vạn tương lai tiêu tan. Anh dựa vào những gì cho phép mình hành động như vậy? Công lý ư? Hòa bình ư? Nhiệm vụ ư? Một vua Imuka bị giết, một Eltshan bị bắt giam, một Nodion bị vây hãm. Nhưng chưa một dấu ngựa Augustry trên đất Grandbell. Vậy mà ở đây anh đã có hơn một vạn oan hồn, một quốc gia bị tiêu diệt. Giữa anh và Shagaar liệu ai là kẻ gây chiến? Nhìn những con người kia, anh hiểu, chối cãi bằng lời lẽ nào đi nữa, anh vẫn là kẻ xâm lược!

Rồi lời hát biến đổi. Một bản trường ca về mười hai ma tướng, những dũng sĩ trên đại lục Jugdral. Họ từng giúp đỡ kẻ yếu, chống lại cường quyền, bảo vệ công lý, nhưng rồi họ chở thành móng vuốt của Galle, góp phần lập nên đế chế Roptor. Lời ca khi trầm hùng dữ dội, lúc xót xa đau đớn, khi tiếc nuối hổ thẹn. Thính giả đều cúi đầu trầm lặng, chiến tranh dù vì cái gì đi nữa cũng là việc tồi tệ, chiến binh cũng là kẻ sát nhân, chẳng bao giờ đem đến những điều tốt đẹp…

Bất chợt người kia ngừng hát, ngửa mặt thở dài, đập gãy cây đàn rồi ra cửa bước đi thẳng. Cô gái vội vã trả tiền rồi lẽo đẽo chạy theo. Sigurd trầm ngâm giây lát. Bất chợt anh bật dậy, dặn nhỏ những vệ binh cứ về trước, rồi vùng chạy theo. Người nhạc công kia hẳn không phải là kẻ tầm thường, và bài hát cuối Sigurd thực sự chưa hiểu rõ được ẩn ý trong đó.

Công tử Sigurd phải không? - Vẫn bước đi không quay đầu lại, người nhạc công cất tiếng hỏi.

Sigurd hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hiểu ra ngay, người kia đã nhận ra anh ngay từ lúc trong quán rượu, và bài hát là thực sự dành cho anh. Anh liền đáp:

Vâng phải, chính là Sigurd. Đa ta tiên sinh đã chỉ giáo!

Tôi tưởng ngài đang bận bàn tính kế hoạch đánh chiếm Anphony hay Mackily chứ, sao lại rảnh rỗi ngồi nghe hát vậy?

Sigurd biết lỗi rồi – Anh hơi đỏ mặt lên đáp, ngừng một lát anh tiếp – Ngày mai tôi sẽ cho quân rút về Nodion và tìm cách thương lượng với Shagaar về việc vua Eltshan.

Chừng như khá kinh ngạc, người nọ dừng bước quay lại nhìn chăm chú vào Sigurd như muốn tìm hiểu xem anh đang nói thật hay nói đùa. Bỗng anh ta phá lên cười:

Vậy cứ thế đi - Rồi lại tiếp tục bước đi.

Nhưng Sigurd vẫn còn vài điều thắc mắc trong lòng, mong được tiên sinh chỉ bảo thêm!

Tôi chỉ là một nhạc công lang thang đâu dám nhận chỉ bảo công tử!

Một bài hát của tiên sinh nói lên bao tâm sự trong lòng tôi. Rồi bài hát sau Sigurd tuy lờ mờ hiểu được mấy phần nhưng cũng không dám nói là đã hiểu hết thâm ý của tiên sinh. Dù tiên sinh chỉ là một nhạc công lang thang đi nữa, hẳn cũng là bậc cao nhân ngoại thế, hiểu rõ truyện trong thiên hạ.

Không dám, tuổi tôi còn nhỏ hơn công tử, hằng ngày ngoài việc hát hò kiếm sống còn thì chơi bời xa đọa, có việc bê bối nào là chưa làm đâu.

Bậc đại ẩn, ẩn mình giữa chợ - Sigurd khẽ mỉm cười.

Công tử đánh giá tôi cao quá, người kia nhìn anh mỉm cười, nhưng công tử đã nói đến vậy mà tôi không nói ra chút ý kiến của mình e rằng không khỏi mang tiếng ngạo đời.

Ngừng một lát, anh ta kéo Sigurd vào gốc cây bên đường, ngồi xuống rồi nói:

Có phải công tử không tự tin có thể thuyết phục được Shagaar, rồi lại sợ khi đó quân Anphony và Augustry giáp công, không những việc không thành mà tình thế đâu lại hoàn đấy, bao mất mát thành vô nghĩa phải không? Mặt khác nếu bỏ về Evans, không lý đến công việc của Augustry nữa thì lại không đành lòng phó mặc Eltshan và Rachesis cho số mệnh!

Tiên sinh thật hiểu rõ lòng tôi, Sigurd mừng ra mặt.

Công tử có biết tôi vừa từ Liliany đến không?

Tôi nghe nói ở đó gần đây giặc cướp quấy nhiễu luôn.

Phải mà không phải bọn giặc cướp bình thường, chúng đều là bọn tù tội, được lãnh chúa Mac Beth thâu nạp làm tay sai. Ông ta là kẻ tham lam, xưa nay luôn muốn cướp đoạt vùng cao nguyên Liliany trù phú. Nay nhân Augustry loạn lạc mới thả lũ đầu trộm đuôi cướp đó ra quấy nhiễu. Tôi tuy đã tiêu diệt được khá nhiều, nhưng sức một tay không vỗ nên tiếng, lần này nói thật đến Heirhein là muốn nhờ sức công tử đối phó bọn chúng.

Thật có việc đó sao, vậy Sigurd lập tức sẽ cử người đến Liliany ngay.

Bọn cướp đó không đáng sợ lắm, công tử chỉ cần cử mấy vị tướng và vài trăm quân đóng giả dân thường đến cứu viện cho Liliany là được rồi, như vậy vừa không gây náo loạn lại vừa không mang tiếng can thiệp sâu vào các khu tự trị phi quân sự!

Cứ vậy đi, Sigurd mừng rỡ đáp, ngay chiều nay Sigurd sẽ phái Alec và Noish lên đường.

Còn nữa, Mac Beth đối với Heirhein vẫn có ý nhòm ngó, vừa rồi ông ta không cho quân đến cứu viện là cũng vì muốn ngư ông hưởng lợi. Nay nếu công tử rút đi, tất nhiên ông ta sẽ thế chỗ ngay. Như vậy một mặt công tử lại bị sa vào thế hai bề đối địch, mặt khác với sự tham lam và tàn khốc của Mac Beth e rằng dân chúng của Heirhein sẽ phải khổ sở hơn nhiều. Công tử muốn làm một việc tốt cuối cùng lại thành vừa hại người vừa hại mình…

Phải, sao tôi chưa nghĩ đến điểm này nhỉ?

Chưa kể công tử kháng lệnh vua, rút quân cũng không khỏi bị trách tội.

Tôi biết chứ, nhưng nếu một mình Sigurd chịu tội mà có thể tránh được chiến tranh hai nước thì đáng gì?

Công tử dù muốn thành nhân cũng phải nghĩ đến bọn bạn bè thuộc hạ chứ? Eltshan bị bắt mà Augustry còn bao người phẫn nộ. Nay công tử vì việc thiên hạ mà bị tội liệu bọn thuộc hạ có chịu khoanh tay không? Mà dù họ không có ý chống đối thì Barhara cũng có ý đề phòng. Công tử bây giờ nắm binh lực trong tay, một quyết định đâu phải chỉ ảnh hưởng đến một mình mình?

Tiên sinh dạy đúng lắm. Sigurd thật hồ đồ. Nhưng thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, giờ tôi phải làm thế nào đây?

Công tử biết Karn chứ?

Có phải ông ta là một trong mười hai ma tướng phải không?

Đúng, Karn là một thanh niên dũng cảm đầy nhiệt tâm. Cuối thời Grand ông từng được biết đến là một vị anh hùng nổi tiếng nhất Jugdral. Thế rồi thời kì loạn lạc nổ ra. Ông ta lại hết sức bảo vệ dân chúng. Nhưng sau khi người con gái ông yêu chết đi trong một cuộc tập kích, vì báo thù mà Karn đã tiêu diệt cả một quốc gia, rồi cũng vì hy vọng tái sinh cô ta mà ông bán linh hồn cho Galle, gieo rắc tang thương khắp đại lục.

Sự tích này mọi người đều lấy làm tiếc cho Karn.

Mười hai ma tướng, người vì tình, người vì danh, người vì lợi, bằng nhiều lý do mà lần lượt đánh mất mình… ngay cả Hắc thần giáo cũng vậy, trong thời kỳ chính sự suy yếu cuối Grand, dân chúng lầm than, chiến tranh khắp nơi, khi Đại tư tế Galle đứng lên kêu gọi thống nhất toàn đại lục không phải là dân chúng khắp nơi đều ủng hộ ư?

Tiên sinh dạy rất đúng, từ từ Sigurd đã hiểu được ý tứ của tiên sinh rồi…

Thiện - ác, chính - tà, đúng - sai nhiều khi chỉ khác nhau gang tấc, bước qua ranh giới là đã đen trắng đảo điên. Chưa kể nhiều khi cả cái ranh giới mong manh đó cũng không có nốt. Chỉ cần công tử có niềm tin vào chính mình, luôn hướng đến cái thiện thì dù quyết định thế nào cũng được, ngừng một lát anh lại tiếp, Hòa bình ai chẳng muốn, chiến tranh có bao giờ là việc tốt, nhưng để có hòa bình có những trận chiến không thể tránh khỏi, công tử hiểu rõ điều này mà. Công tử không đánh Heirhein thì dễ thường họ để yên cho Nodion, để yên cho Grandbell chắc? Nay công tử thắng trận nên có thể ngồi đây mà ân hận, nhưng nếu Granbell đại bại, đất nước bị tàn phá liệu công tử có thể ân hận theo hướng đó được nữa không?

Liệu Augustry có ngồi thương tiếc cho dân chúng của Grandbell không? Đấy là chưa nói đến có những cuộc chiến tránh được cũng không được tránh. Xưa kia khi tư tế Galle bắt đầu lộ ác tâm, mười hai ma tướng nhiều người muốn ngăn cản, nhưng phần họ không thắng được tham vọng của mình, phần họ không muốn dân chúng phải tiếp tục chịu đựng chiến tranh, phần vì sợ không địch lại, nên đều nhắm mắt theo. Thế rồi hai trăm năm trôi qua, đến khi toàn đại lục không chịu đựng được nữa đồng loạt đứng lên thì đã bao nhiêu chết chóc tang thương rồi. Nay công tử là người hiểu biết đại thế phải tính đến cái hòa bình bền lâu chứ?

Cũng đúng nốt! Sigurd thở dài - Nhưng đằng sau biến loạn hiện giờ là cả một thế lực đen tối, mỗi bước Sigurd đi như lún sâu hơn vào cạm bẫy của họ, càng ngày càng không biết đâu là kẻ thù chân chính, không biết hành động của mình đúng hay sai…

Vì vậy mà công tử muốn bỏ tất cả ư? Liệu công tử không tiếp tục chiến đấu nữa thì có thể chấm dứt được chiến tranh ư? Dù công tử không muốn đánh người cũng bị người đánh. Dù công tử có bỏ cái chức đại tướng quân đó thì Grandbell cũng lại cử ra một đại tướng khác cầm quân. Khi đó thắng bại thế nào, thiệt hại ra sao, tàn khốc đến đâu cũng đã nằm ngoài tầm tay công tử. Không, chạy chốn tuyệt đối không phải là biện pháp. Nếu không thể lùi được thì phải tiếp tục tiến. Công tử phải tin vào chính mình, tin vào lý tưởng cao đẹp và tình yêu thương con người của mình, như vậy mới không bao giờ lạc lối.

Cho dù chiến tranh là tàn khốc, cho dù là chiến trận không thể dung tình, nhưng nếu công tử giữ vững niềm tin đó trong tim thì hẳn nó sẽ bớt tàn khốc hơn, dân chúng sẽ đỡ khổ sở hơn. Thay vì để trận chiến vào tay những kẻ đầy tham vọng, vô lương tâm sao bằng nắm lấy quyền chủ động để hướng nó đến một kết quả tốt đẹp. Thắng công tử có thể hướng chiến tranh về hòa bình, nhưng thua công tử sẽ làm được gì? Còn về những kẻ chủ mưu đứng đằng sau, dù hiện tại công tử ngoài ánh sáng, họ trong bóng tối, dù họ điều khiển từng đường đi nước bước của công tử, thì việc công tử ngừng chiến đấu cũng chẳng đem lại gì. Muốn thắng được ván cờ phải chơi đến nước cuối cùng, không thể vì bị động hay thất bại ban đầu mà vội vã đầu hàng. Phải chơi tiếp để gỡ ra được bộ mặt của những kẻ đứng đằng sau gây nên sự hỗ loạn này, để tiêu diệt tận gốc cái nguyên nhân của chiến tranh, để đạt đến nền hoà bình lâu bền chứ?

Đúng vậy! – Sigurd như muốn hét lên - Lời tiên sinh nói đã xóa tan bao hoài nghi của Sigurd. Thật là trời khiến tôi được gặp tiên sinh!

Công tử lại nhầm rồi, anh ta cười cay đắng, kẻ cần cảm ơn ông trời phải là tôi mới đúng. Tôi cũng chỉ là một kẻ chốn chạy không hơn không kém. Được gặp công tử, được nói chuyện với công tử đã khiến tôi được sống lại, vững tin vào bản thân mình vào lý tưởng của mình hơn, những lời tôi nói với công tử cũng là tôi mới giác ngộ ra, cũng là muốn nói với chính mình đó thôi!

Được rồi được rồi, tiên sinh nói đúng sai chỉ khác nhau trong gang tấc phải không. Con người cố đến đâu cũng không khỏi có lúc lỡ bước sang bên kia lằn ranh, nhận biết ra sai lầm, có dũng khí bước lại phía bên này vừa phải trông vào mình, vừa phải trông vào những bạn hữu tin cậy. Liệu tiên sinh có thể là người giúp Sigurd này vững bước bên cái lằn ranh mỏng manh đó không?

Levin hân hạnh được phục vụ công tử, anh nắm chặt tay Sigurd mỉm cười.